Có những người mất trí nhớ do quá đau buồn vì một chuyện gì đó. Bí mật lần đầu đc tiết lộ nơi public. Tôi là người bị vậy.
8 năm trc, hàng loạt ký ức của những năm trc đó biến mất. Và cách đây hơn 3 năm t đã từng ở Venice hơn 3 ngày nhưng hiện giờ không còn 1 mảnh ký ức nào về nó, trừ 1 chuyện. Năm đó, dưới 1 cơn mưa rào mùa hạ ở Venice, tôi đã thề trong nước mắt là sẽ quay trở lại đây với “true love” của đời mình. Và hôm nay, tôi đã làm được.
Venice là mơ ước đầu tiên thời thơ bé. Lúc đó nghĩ đến nó như nghĩ đến 1 nơi thiên đường xa vời mình sẽ ko bao giờ với tới. Luôn mơ ước đc đặt chân tới đây cùng ng mình yêu.
3 năm trc khi trở về từ Ý, 1 ký ức nhớ như in, trên đường đi làm, tôi lái xe, bố ngồi bên cạnh.
Con: bố mẹ nhất định phải đi Roma, đi ngay đi.
Bố: uh, nhưng sẽ là kế hoạch 5 năm tới.
Đúng 15 ngày sau câu nói đó, bố tôi ngã xuống, và ông đã không bao giờ có thể đến Roma cùng mẹ nữa.
Venice ko phải thiên đường. Nó cũng ko lung linh như ta tưởng. Nhưng tại sao t nhắc đến nó, vì không ai đánh thuế giấc mơ. Hãy cứ mơ đi dù viển vông, như t từng mơ đến Venice khi mới chỉ là 1 đứa bé 12 tuổi nghĩ tới nước Ý xa xôi nào đó. Nhưng hãy biến ước mơ thành sự thật ngay và luôn khi còn có thể.
Ai biết đc ngày mai sẽ thế nào? Hãy cháy hết mình cho ngày hôm nay đi đã. Cứ yêu đi dù rằng mình ngu si :)))
The trouble is, you think you have time !!!
(Lại là 1 đêm Venice mưa lạnh, nhưng lần này rất khác)